Bài đăng phổ biến

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Thiếu Nữ Toàn Phong tập 4




Tình hình rất chi là tình hình, vẫn chưa có tập 3 trên tay, nhà sách bảo là cháy hàng rồi :( Nhưng, may quá, hôm nay vừa cuỗm được tập 4 mang về nhà :)


"Tình yêu đích thưc" - cái tên hứa hẹn cái kết rất rất mong đợi, của Nhược Bạch và Bách Thảo. Cuối cùng, thì hai người cũng nhận ra, cái gì trong họ mới thực sự là quan trọng nhất, điều gì mới chính là "tình cảm thực sự". Có thể có nhiều hiểu lầm, nhiều hờn giận và cũng nhiều lần thương tổn. Những cái đó đều xuất hiện đầy đủ trong tập 4, và cũng dần được tháo gỡ trong đó.


Như Nhược Bạch đã nói với Bách Thảo, chiếc kẹp tóc dâu tây - thứ cô luôn tưởng là vật thể hiện sự quan tâm của Sơ Nguyên - lại là anh mua cho cô. Như đến cuối cùng, vào thời khắc quyết định nhất, cô đã nói với anh :"...có lẽ em thích huynh rồi!"


Đọc mà không thể không bật cười. Tình cảm của hai người, có lẽ đã xuất hiện từ rất lâu về trước, bất cứ ai yêu mến họ đều có thể thấy thứ tình cảm ấy nhen nhóm từ những năm cô còn là đứa trẻ 14 tuổi. Giữa những ân cần chăm sóc của Sơ Nguyên, thật tuyệt khi nhận ra điều thầm lặng Nhược Bạch dành cho Bách Thảo. Và mong muốn, và tin rằng, một ngày nào đó, nhất định anh sẽ nói ra.


Nhưng cuối cùng lại là Bách Thảo tỏ tình trước ="= Đúng như Minh Hiểu Khê viết ở hậu kí mà, IQ tình cảm của Bách Thảo thật thảm hại, còn Nhược Bạch đích thực là khúc gỗ. Cái kết ngọt ngào đến hơi... siêu thực  một tí :D nhưng mà vẫn tiếc là giữa hai khúc gỗ ấy chẳng có đoạn nào lãng mạn cả >"< Cũng may là còn có những khi Bách Thảo chăm sóc cho Nhược Bạch, lo lắng vì bệnh tình của anh, cố gắng giành chức vô địch cũng vì anh. Haizz, tình yêu của hai người đó, chắc là cũng chỉ sâu nặng đến thế này là cùng...


Hiểu Huỳnh và Diệc Phong, hì, nhắc tới chỉ muốn bật cười. Hai người này, từ bao giờ chuyển biến sang hẹn hò thật không biết, tập trước còn nói là giả vờ lừa Bách Thảo. Cuối cùng thì tổ chức hôn lễ cùng Nhược Bạch và Bách Thảo, thật vui quá! Chia tay, rồi quay lại,... Tính tình hai người này vốn chẳng thích hợp gì cả, nhưng khi đứng cạnh nhau lại làm người ta thấy đáng yêu ^0^ Thật là thích Hiểu Huỳnh quá, cái sự tưng tửng trong cô làm cho quan hệ của cô với Diệc Phong thật khiến ta thấy vô cùng là thú vị~


Mân Thắng Hạo và Kim Mẫn Châu, hồi đấy ghét Kim thế, bây giờ lại thấy cô nàng hay hay. Kiểu nhân vật giống như nữ phụ trong mấy bộ phim Hàn, chua ngoa đanh đá nhưng mà không có độc ác là mấy, chủ yếu vì quá trẻ con nên tính tình bốc đồng. Mà MHK lại định kết hai người bên trên thành một đôi kia chứ ="= Không có ý kiến, chỉ là không tưởng tượng nổi cảnh hai người này tỏ tình sẽ thế nào... Có lẽ Kim Mẫn Châu sẽ nhận một phát cốc đầu của sư huynh, như thường lệ ="= Hai người này, mối tình huynh muội ^0^ giống BT với NB :)


Sao tập này không thấy Đình Hạo, tại sao, tại sao? Từ nhân vật nam thứ 3, anh đã hoàn toàn biến mất rồi, tiếc quá >"< Còn Sơ Nguyên, phù, cuối cùng anh cũng buông BT ra, để cô đến với NB, nói thế này thì không phải, nhưng không ưa SN nên cũng chẳng để ý nhân vật này nhiều, không biết phân tích gì cả ^0^


"Đừng lầm tưởng cứ nhận lời là thích
Đừng khiến người nặng lòng với mình tiếp tục cô đơn"


A, SN! Anh nói câu này quá chuẩn, cảm động *chấm khăn*


Sách hay từ đầu đến kết, bìa đẹp, bookmark xinh, nhưng phụ bản xấu đến chả muốn nhìn >"<


Ôi, bài viết này đã spoil hết truyện rồi, chân thành xin lỗi mọi người, viết quên trời đất, cảm hứng đang dạt dào >"<

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Bình minh và hoàng hôn - Tân Di Ổ





Điều ấn tượng nhất, chính là sự liên tưởng của tác giả dành cho 3 nhân vật: Chỉ An - cánh chim bay không ngừng nghỉ, Kỉ Đình - hòn đảo mong muốn được làm bến đậu cho chim và Chỉ Di - con cá nhỏ chi loanh quanh mãi trong hồ nước. Chưa bao giờ tính cách và số phận của các nhân vật trong một câu chuyện lại được khai thác rõ ràng đến thế. Đọc nó, ta sẽ thấy một chút tiếc nuối thay cho mỗi người, cũng vì thế mà yêu họ nhiều hơn.


Ta thích nhân vật Chỉ An, bất cần, ngạo mạn và ương bướng. Thật sự rất khó ưa và nhiều độc giả cũng không thích, nhưng từ khi là một đứa trẻ đã phải chịu đựng cái bí mật khủng khiếp, chẳng phải cô rất đáng thương sao. Chỉ An luôn nói:"Bố mẹ chỉ có một đứa con gái mà thôi." Là vì cô biết rõ, mình không nên có mặt trên đời, mình chỉ là đứa con tội lỗi của bố và em họ mẹ Chỉ Di. Những người Chỉ An gọi là "bố mẹ" hiện tại, họ đều dành nhiều quan tâm cho Chỉ Di hơn. Lúc nào cô cũng cảm thấy ngoài Chỉ Di ra thì không ai yêu mình, rồi đến một ngày, sự yêu thương của Chỉ Di không còn đủ với cô nữa.
 "...Mắt họ chẳng bao giờ nhìn thấy em đâu. Từ lúc em còn bé họ đã chỉ biết nói mỗi một câu: Chỉ Di thích cái này, thế thì cũng cho con Chỉ An một cái đi, thế nên những thứ chị Chỉ Di có thì em cũng có, nhưng mà những cái đấy xưa nay có phải đồ em thích đâu. Dì Uông Phàm của anh ý mà, từ lúc em còn bé tí chưa một lần ôm em vào lòng, cũng chưa bao gời quát mắng em, trong mắt mẹ em chỉ có mỗi Chỉ Di thôi. Lúc còn nhỏ, em cứ nghĩ là em chưa đủ ngoan, thế nên cái gì em cũng phải cố giỏi hơn Chỉ Di, kết quả học tập của em tốt hơn, môn Thể dục cũng giỏi hơn, em chỉ mong bố mẹ em nói một câu: Chỉ An cừ thật! Thế nhưng bọn họ chỉ biết nói mỗi câu: Chỉ Di, không sao đâu con, kết quả chưa cao cũng chẳng sao cả, sức khỏe còn yếu thì chịu khó nghỉ ngơi, bất kể thế nào con cũng vẫn là cục cưng của bố mẹ. Có lần em được thưởng bông hoa đỏ, hớn hở đem về khoe với bố mẹ, họ chỉ liếc qua một cái rồi quẳng sang một bên, Chỉ Di không được bông hoa đỏ, nhưng bố mẹ lại ôm chị ấy vào lòng. Về sau em mới hiểu, một khi họ đã không ưa rồi, thì cho dù em có ngoan có giỏi đến đâu họ cũng chẳng coi ra gì, thế thì vì sao em phải cố làm vừa lòng bố mẹ chứ? Bố em chỉ đến lúc mắng em mới chịu nhìn em bằng cả hai con mắt thôi." 
Buổi chiều tà hôm ấy, Chỉ An đã nói với Kỉ Đình như thế. Phía trong cô là sự yếu đuối được che dấu bởi vẻ bất cần. Cũng chính cô là cô bé ngồi khóc trong bóng tối năm 8 tuổi. Đây là một chi tiết đắt giá mà đến cuối cùng mới được tiết lộ, cô bé mà Kỉ Đình hứa sẽ bảo vệ năm xưa, là Chỉ An chứ không phải Chỉ Di. 


“Ai yêu thương em, Chỉ Di, có mỗi chị, có mỗi chị thương em, nhưng thế chưa đủ.”


Ở nhân vật Chỉ Di, chắc hẳn tất cả người đọc đều thấy thương cô ấy. Đến cuối cùng, chính cô đã cho Chỉ An và Kỉ Đình một cơ hội, để họ đến với nhau, cô cược rằng, lòng mình sẽ nguội lạnh từ đây. Bất kể là ở chi tiết nào, Chỉ Di cũng luôn xuất hiện là một người chị tốt. Hy vọng một ngày nào đó, Chỉ Di sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. 


Chỉ An và Kỉ Đình, họ như hai đường thẳng song song, tưởng chừng sẽ không bao giờ chạm vào nhau. Nhưng chính tính cách và số phận, đã vạch ra bước ngoặt trên hai đường thẳng ấy, để chúng cắt nhau, rồi kéo dài, và cuối cùng lại cắt nhau.


"Mặt trời sắp lặn xuống sau rặng núi, lại một buổi hoàng hôn nữa, phía sau hoàng hôn kia là đêm tối đằng đẵng. Người cô chờ đợi có thể sẽ đuổi theo cô, có thể không. 

Chỉ An dừng bước, nhắm mắt, dường như quay trở lại cái ngày của nhiều năm về trước, tịch dương cũng vành vạnh như vậy, cô gái giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ trưa ngồi ngẩn ngơ một mình trong góc nhỏ bí mật, rơi nước mắt nhìn bóng tối đang dần ùa tới, rồi cô nghe thấy một giọng nói vang lên, “Có anh ở bên cạnh đây, em không phải sợ gì cả”. Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình đi vội như vậy là vì không dám quay đầu lại, sợ rằng vô tình quay lại, sẽ không bao giờ tìm thấy những tháng ngày hoa niên xưa cũ nữa. "



"...Liệu trên thế gian này có hòn đảo nào không bao giờ chìm đắm hay không? 

Anh nói rằng, có. Chỉ cần em tin."



Đọc và đầy ám ảnh, yêu thích hai nhân vật chính một cách kì lạ. Cốt truyện cho ta một nỗi day dứt về tính cách và số phận của mỗi nhân vật, dù trải qua nhiều năm tháng và những nghiệt ngã của cuộc sống, những ràng buộc về gia đình và trách nhiệm, mối tình của Kỉ Đình và Chỉ An vẫn thuần khiết và đẹp đẽ. Một kết thúc mở theo chiều hướng HE, truyện đã để lại dư vị sâu sắc.


Ta yêu Happy Ending của truyện này quá :) cánh chim và hòn đảo :)

Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2012

Dạ khúc - Ploy







Dạ khúc :"> Vừa tậu quyển này về. Mấy dòng giới thiệu in ở bìa sau quả là hay ho, và câu chuyện của "Dạ khúc" cũng hấp dẫn không kém. Vài người đã đọc truyện này thường so sánh nó với "Phía sau một cô gái", nói rằng truyện không sâu sắc bằng. Vài người khác bảo nó viết quá trau chuốt, cốt truyện lại xa lạ, không thực tế. Blah blah...


Nhưng trước hết, thì hãy xét đến việc "Dạ khúc" là một câu chuyện về tình yêu. Mà tình yêu thì có gì gọi là xa lạ? Tình yêu xảy ra dù ở đâu thì vẫn giống nhau, hào nhoáng bên ngoài và bí ẩn tận sâu (cái này nói bừa, chưa yêu nên chưa rõ =]]). Khác chăng là ở "Dạ khúc", tình yêu tồn tại giữa những con người vương giả và trong cái lộng lẫy xa hoa trong cung điện nhiều toan tính. Nhưng đó mới là điều hấp dẫn nhất của câu chuyện.


Thích cách viết của Ploy cực kì! Sự sắc sảo qua từng câu chữ, khiến bất cứ ai đọc cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh sống động như thế nào. Cách viết đó được Ploy duy trì xuyên suốt toàn bộ câu chuyện, ngôn ngữ đôi khi hơi bác học :D, làm người đọc thỉnh thoảng phải dừng lại để phân tích. Như vậy thì đúng là hụt hơi thật =]] nhưng với những ai thích những triết lí lồng trong các tình tiết của một câu chuyện thì phải nói là "Absolute Perfection" :D


Điều làm ta thích nhất ở quyển sách chính là cốt truyện và cách dẫn dắt Ploy dành cho nó. Bí mật nào mới là tận cùng của bí mật? Không đọc đến cuối cùng thì khó có ai có thể đoán ra được kết thúc của nó (trừ những người lật giở trang cuối ra đọc sau khi ngẫm 20 trang đầu - như ta =]]). Khó ai có thể đoán được nhân vật đang nghĩ gì và bước tiếp theo trên ván cờ người sẽ đi đến đâu. Câu chuyện cơ bản đã được sắp xếp bởi trí tuệ của Gia Tĩnh - anh trai Gia Tú - đây cũng là điều khó đoán biết. Cái kết mở cũng vô cùng phù hợp, không gượng ép mặc dù ta vẫn thích một HE của Gia Tú với Bách hơn (tội gì mà phải làm bộ thích SE để tỏ ra mình đặc biệt =]]) 


Đọc "Dạ khúc" làm người ta không thể không nở một nụ cười. Cái cảm giác khâm phục toàn bộ âm mưu Gia Tĩnh dày công sắp đặt :D Cả tính cách của Gia Tú nữa. Trong một nữ hoàng vẫn luôn có một đứa trẻ con, vậy nên nhiều khi Gia Tú vứt vỏ mọi thứ mà đến gặp Bách. Cuối cùng cô lại nhận ra mình yêu Duy Thức, vừa yêu vừa hận (nhấn mạnh là hận, anti nhân vật Duy Thức này =]]) Đôi khi ta bực mình vì thấy Bách thật yếu đuối, nhưng lúc Bách hát cho Gia Tú nghe như lời chia tay, nó đã cứu vãn tất cả những gì thuộc về tình yêu của hai người, để thấy sự yếu đuối của anh là điều cấn thiết cho Nữ hoàng và ván cờ đã sắp sẵn từ Gia Tĩnh (Gia Tĩnh :X). Nhã Lan chỉ là một nhân vật thêm thắt với tính cách không quá nổi bật nhưng vai trò quan trọng hơn cả. Thông qua cô mà cuộc đấu trí của Gia Tĩnh và Duy Thức mới hình thành. Duy Thức là một con người ham mê quyền lực hơn tất thảy, khỏi bàn cãi. Câu văn thích nhất từ anh ta: "Ăn là để sống, chứ không phải sống để ăn"=]] Làm chủ cuộc sống của mình và cả của người khác, hoàn toàn không phụ thuộc vào bất cứ điều gì. Nhưng Gia Tĩnh mới là người thông tuệ nhất,  cả cái chết của chính mình cũng được lên kế hoạch để bắt đầu trò chơi trí tuệ cho những người còn sống.
"Sống, đôi khi đâu cần phải thở."


Cuối cùng thì cái bí mật khủng khiếp của Gia Tĩnh mới khiến ta thấy thú vị nhất =]]


Oa, mỏi mòn chờ Thiếu Nữ Toàn Phong tập 3, mặc dù đã spoiler hết cái ending tập 4 =]]