Bài đăng phổ biến

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Bình minh và hoàng hôn - Tân Di Ổ





Điều ấn tượng nhất, chính là sự liên tưởng của tác giả dành cho 3 nhân vật: Chỉ An - cánh chim bay không ngừng nghỉ, Kỉ Đình - hòn đảo mong muốn được làm bến đậu cho chim và Chỉ Di - con cá nhỏ chi loanh quanh mãi trong hồ nước. Chưa bao giờ tính cách và số phận của các nhân vật trong một câu chuyện lại được khai thác rõ ràng đến thế. Đọc nó, ta sẽ thấy một chút tiếc nuối thay cho mỗi người, cũng vì thế mà yêu họ nhiều hơn.


Ta thích nhân vật Chỉ An, bất cần, ngạo mạn và ương bướng. Thật sự rất khó ưa và nhiều độc giả cũng không thích, nhưng từ khi là một đứa trẻ đã phải chịu đựng cái bí mật khủng khiếp, chẳng phải cô rất đáng thương sao. Chỉ An luôn nói:"Bố mẹ chỉ có một đứa con gái mà thôi." Là vì cô biết rõ, mình không nên có mặt trên đời, mình chỉ là đứa con tội lỗi của bố và em họ mẹ Chỉ Di. Những người Chỉ An gọi là "bố mẹ" hiện tại, họ đều dành nhiều quan tâm cho Chỉ Di hơn. Lúc nào cô cũng cảm thấy ngoài Chỉ Di ra thì không ai yêu mình, rồi đến một ngày, sự yêu thương của Chỉ Di không còn đủ với cô nữa.
 "...Mắt họ chẳng bao giờ nhìn thấy em đâu. Từ lúc em còn bé họ đã chỉ biết nói mỗi một câu: Chỉ Di thích cái này, thế thì cũng cho con Chỉ An một cái đi, thế nên những thứ chị Chỉ Di có thì em cũng có, nhưng mà những cái đấy xưa nay có phải đồ em thích đâu. Dì Uông Phàm của anh ý mà, từ lúc em còn bé tí chưa một lần ôm em vào lòng, cũng chưa bao gời quát mắng em, trong mắt mẹ em chỉ có mỗi Chỉ Di thôi. Lúc còn nhỏ, em cứ nghĩ là em chưa đủ ngoan, thế nên cái gì em cũng phải cố giỏi hơn Chỉ Di, kết quả học tập của em tốt hơn, môn Thể dục cũng giỏi hơn, em chỉ mong bố mẹ em nói một câu: Chỉ An cừ thật! Thế nhưng bọn họ chỉ biết nói mỗi câu: Chỉ Di, không sao đâu con, kết quả chưa cao cũng chẳng sao cả, sức khỏe còn yếu thì chịu khó nghỉ ngơi, bất kể thế nào con cũng vẫn là cục cưng của bố mẹ. Có lần em được thưởng bông hoa đỏ, hớn hở đem về khoe với bố mẹ, họ chỉ liếc qua một cái rồi quẳng sang một bên, Chỉ Di không được bông hoa đỏ, nhưng bố mẹ lại ôm chị ấy vào lòng. Về sau em mới hiểu, một khi họ đã không ưa rồi, thì cho dù em có ngoan có giỏi đến đâu họ cũng chẳng coi ra gì, thế thì vì sao em phải cố làm vừa lòng bố mẹ chứ? Bố em chỉ đến lúc mắng em mới chịu nhìn em bằng cả hai con mắt thôi." 
Buổi chiều tà hôm ấy, Chỉ An đã nói với Kỉ Đình như thế. Phía trong cô là sự yếu đuối được che dấu bởi vẻ bất cần. Cũng chính cô là cô bé ngồi khóc trong bóng tối năm 8 tuổi. Đây là một chi tiết đắt giá mà đến cuối cùng mới được tiết lộ, cô bé mà Kỉ Đình hứa sẽ bảo vệ năm xưa, là Chỉ An chứ không phải Chỉ Di. 


“Ai yêu thương em, Chỉ Di, có mỗi chị, có mỗi chị thương em, nhưng thế chưa đủ.”


Ở nhân vật Chỉ Di, chắc hẳn tất cả người đọc đều thấy thương cô ấy. Đến cuối cùng, chính cô đã cho Chỉ An và Kỉ Đình một cơ hội, để họ đến với nhau, cô cược rằng, lòng mình sẽ nguội lạnh từ đây. Bất kể là ở chi tiết nào, Chỉ Di cũng luôn xuất hiện là một người chị tốt. Hy vọng một ngày nào đó, Chỉ Di sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. 


Chỉ An và Kỉ Đình, họ như hai đường thẳng song song, tưởng chừng sẽ không bao giờ chạm vào nhau. Nhưng chính tính cách và số phận, đã vạch ra bước ngoặt trên hai đường thẳng ấy, để chúng cắt nhau, rồi kéo dài, và cuối cùng lại cắt nhau.


"Mặt trời sắp lặn xuống sau rặng núi, lại một buổi hoàng hôn nữa, phía sau hoàng hôn kia là đêm tối đằng đẵng. Người cô chờ đợi có thể sẽ đuổi theo cô, có thể không. 

Chỉ An dừng bước, nhắm mắt, dường như quay trở lại cái ngày của nhiều năm về trước, tịch dương cũng vành vạnh như vậy, cô gái giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ trưa ngồi ngẩn ngơ một mình trong góc nhỏ bí mật, rơi nước mắt nhìn bóng tối đang dần ùa tới, rồi cô nghe thấy một giọng nói vang lên, “Có anh ở bên cạnh đây, em không phải sợ gì cả”. Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình đi vội như vậy là vì không dám quay đầu lại, sợ rằng vô tình quay lại, sẽ không bao giờ tìm thấy những tháng ngày hoa niên xưa cũ nữa. "



"...Liệu trên thế gian này có hòn đảo nào không bao giờ chìm đắm hay không? 

Anh nói rằng, có. Chỉ cần em tin."



Đọc và đầy ám ảnh, yêu thích hai nhân vật chính một cách kì lạ. Cốt truyện cho ta một nỗi day dứt về tính cách và số phận của mỗi nhân vật, dù trải qua nhiều năm tháng và những nghiệt ngã của cuộc sống, những ràng buộc về gia đình và trách nhiệm, mối tình của Kỉ Đình và Chỉ An vẫn thuần khiết và đẹp đẽ. Một kết thúc mở theo chiều hướng HE, truyện đã để lại dư vị sâu sắc.


Ta yêu Happy Ending của truyện này quá :) cánh chim và hòn đảo :)

1 nhận xét:

  1. Bạn viết thật hay đấy, lời giới thiệu thật cuốn hút. Tuy mình đã đọc rồi nhưng khi nhớ lại vẫn thấy thật tuyệt, dư vị ngọt ngào pha chút tiếc nuối vì kết thúc mở thật ra vẫn chưa thỏa mãn lắm :P

    Trả lờiXóa